1.
MỖI TÌNH ĐẦU
Thư tay tôi viết cho người
định đưa người.
... lại thôi rồi không đưa
lạnh lùng đốt giữa ngày mưa
lửa như ánh mắt người
vừa hôm qua
nụ cười trong sáng thiết tha
đôi môi non nớt mặn mà tình si
Tự dưng..
người ngoảnh mặt đi?
ve râm nắng chói lấy gì cho vơi
tình thơ như cánh phượng rơi?
ép vào lưu bút
nghẹn cười cho qua...
Bóng mờ thấp thoáng hút xa
con đường xưa ấy thế là khác xưa
người về ô nhỏ che mưa
tôi đi tiếp nẻo vu vơ đất trời...
BẢN TÌNH CA AI OÁN
Thập tự đêm lai láng
phổ giọt đàn ai oán bung xoay
trên lá thư nhàu nhau quằn quoại
nét họa hoằn ma mị bi ai
gieo lời nguyền thập tự trắng hoang hoai
như bọt sóng tình đầu vang lại
Năm ngón tay run rẩy xé cào
nhạc khúc thôi miên cuộn trào kí ức
nơi hoa phượng bập bùng đỏ rực
tôi xiết ghì ảo hình em trước ngực
van ai đừng để tuột cánh môi
cớ chi tình lạnh lẽo khắc chia phôi
thánh thiện em trong vai người cứu rỗi
ban môi hôn...
ngập ngừng
tội lỗi...
câu ước thệ
thoắt thành lời sám hối
bóng thiên thần trong ánh chiều tan vội
em miên sáng xô tôi vào miền tối
lõa chênh vênh giữa vô hình ranh giới
thập tự em trao lời buộc tội
tự bề trên gay gắt nhấp môi
Tôi trâng tráo ngước mắt nhìn dữ dội...
Thập tự đêm le lói
Phổ tơ đàn ai oán nhói nhung dao
Cây thập tự cánh thấp cánh cao
Giữa phong thư loang lổ lật nhào...
Rẽ đôi bờ
kẻ Lương
người Giáo
Ôi thực tình tôi có hiểu vì sao?
CHIẾC KHĂN MÙ SOA
Gấp rồi hơi thở mù soa
Thơm hương chăng đã nhạt nhòa trong anh?
Cỗi cằn họa tiết rối quanh
Chun từng chỉ bạc bong mành vải thưa
Sợi gòn loang vết son xưa
Tơ voan bợt mối thêu thùa mung lung
Chợt òa mắt biếc mi nhung
Môi ươn ướt gợi mơ mùng
Hôn lên dấu cũ ngại ngùng
Xanh em trắng xóa điệp trùng khói sương
YÊU LẠI TÌNH ĐẦU
Hóa ra... tôi lại gặp người
Trời ơi... người vẫn ngượng cười như xưa
Người ơi... mới đó như vừa
Dễ gì một kiếp đã thừa duyên yêu
Nỗi đau chẳng đáng bao nhiêu
Tôi quên hết cả bao điều tái tê
Trái tim loạn nhịp lại về
Tâm hồn héo... lại tràn trề nhựa yêu
Người ơi... người cứ trong veo
Sao mà tôi nói chẳng theo ý mình
Người ơi... tôi cố lặng thinh
Mà lòng hỗn loạn mà
tình
đảo
điên
Ngỡ đâu chẳng thể gắn liền?
Ngỡ đâu người cũng ưu phiền giống tôi
Từ ngày ngang trái chia phôi
Rồi đây chẳng biết đất trời còn thương
Ngắn dài hội ngộ yêu đương
Rồi đây nên phận hay nhường mối ai?
THƯ TỪ HÀ NỘI
Sương buông lơi…
Mây khơi vơi…
Tôi ngồi gác nhỏ ngó trời xa xăm
Mơ em một lọn trăng rằm
Lõa tầng tháp cổ rêu phong nhuộm màu
Gươm xanh trăng ánh rất sâu
Phải em mùa trước bên cầu gió hương?
Tháp ngà lúng liếng mi sương
Áo hoa lồng lộng phấn vương tơ lòng
Hồn câu thúc uốn cong cong
Soi ngàn năm tạc nên tròn giấc ru
Ai ca dọc dải sương mù
Chuông đồng thoảng vọng hoang vu Kinh Kỳ
Mắt Rùa yểu điệu khép mi
Trong veo phiến đá nghĩ suy dịu dàng
Long lanh nước mắt trăng vàng
Khóc trên mộ chí đôi vầng âm dương
Ai về lạc bến sông Hương
Guốc cao nện gió reo đường vi vu
Nhạc vàng réo rắt âm u
Rạn như tiếng bước chân thu vọng hồi
Hương trầm hóa khói xa xôi
Che thân nhợt nhạt rũ mồi thuốc thang
Giọt đàn lõm bõm ngổn ngang
Trăng rêu đáy nước nửa vàng nửa đen...
Thành trì điện ngọc hiện lên
Trên mồ gạch vụn hai miền song song
Thương em nước mắt chảy ròng
Thư tay gấp lại dòng dòng chứa chan…
TÌNH KHUYẾT
Khuyết rồi giữa một tròn tay
dạm hoa, hoa rũ
tựa cây, cây rầu
vắt lên trán, ngỡ bạc đầu
đếm từng khuya khoắt, ngỡ sầu thâu lâu...
Khuyết rồi giữa mảnh tròn âu
yếm lá dâu héo
úa châu gỗ vằn
vèo nhẫn cỏ
rối thư văn
vo nét mực tím
tía rằn tim reo...
Vệt hờ ngọt nhạt mốc meo
loe leo lét giữa ngoằn ngoèo mắt vôi
khuyết trăng lấp ló vòng môi
xưa em có rỡ...?
xưa tôi có ràng...?
ai làm cho lạnh răng vàng...?
lả lơi bầu rượu, quềnh quàng túi thơ...
Cạn rồi khuyết cả vu vơ...
men tình men gạo vật vờ chiêm bao...
thức mơ lạch cạch lào cào...
bóng đâu đành đạch dãy vào hoang hoai...
HOA VỠ
Đã vỡ lên tay anh
thủy tinh hương
hoa tình
đã vỡ...
lên mi em từng cơn ...
long lanh lệ
lùa
loang
loét
gió
thơm môi bầm
dập nắng thia bay
Xin người phút cuối chia tay
Hãy hôn anh cạn ngực
đầy đớn đau
Rồi mai sau... lỡ nhớ nhau
Phù vân xưa chẳng bạc màu khói vôi
Thủy tinh rực rỡ trên môi
Xòe bung xoay...
xòe bung xoay vỡ
vụn trời hoang vu
Dương cầm loang ...
động lòng thu
Mặt trời hóa cọng trăng lu giữa ngày
Tình đầu chót vót nghiêng tay
Hoa giông trơn tuột trôi đầy lũng sâu
Lỡ rồi chẳng kịp nữa đâu
Vỡ rồi chẳng vẹn nữa đâu
Thủy tinh hoa úa máu...
Lăn qua vòng tay rũ hờ...
Khóc dương cầm vang hương máu...
rách qua bàn tay níu ...
cầm
tay...
Xin hôn cạn rút một giây
Xin hôn ngập lại một giờ
Cuốn vênh anh giữa lơ trơ cỗi cằn
Đổ đầy thếp nhạc nõn xanh
Thỏa khao khát...
Thỏa tanh bành
lõi điên
Ừ em...
Em nỡ hồn nhiên
Môi xôm xốp gợn ưu phiền dịu êm..
Hoa trôi ngày quãnh đặc đêm
Nhịp tim
rạn ..
vỡ ..
bong niềm ngả ngây
Xác hoa lồng lộng trắng trời Tây..
Phi cơ sẽ động vòm mây
Gầm vang xé nẻo
Cánh bay
biệt trùng...
Vẫn yêu em dẫu biết rằng không thể
thầm ngậm ngùi gượng để mối ai
trăm năm tiếc ngắn mơ dài
duyên ta còn lại một vài thương đau
Nguyện mong người mới đến sau
thương em đến tận bạc đầu tình si
Để từ dã biệt ra đi
dẫu anh yêu người mới cũng chẳng phải là vì muốn quên em...
Tác giả: Am Các Minh.
______________________
Bài viết by Am Các Minh.










Không có nhận xét nào: